Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm
Phan_6
Sau đó Nguên Bảo nín thở đứng ngoài, sau khi tải, năm người đàn ông trần truồng xuất hiện trước mặt Nguyên Bảo, tồi tệ nhất, người cuối cùng kia, lại dắt theo một con chó nhỏ????
"Chúng ta tiến vào cuộc biểu diễn. . . . . ."
Diễn . . . . . .
Nguyên Bảo ngưng mắt, đây không phải là. . . . . .
Cô còn chưa kịp làm ra bất kỳ suy tính nào, nới cách cô 3 cm, không có sai, là 3cm, trực tiếp biểu diễn bán GV, nếu cái này mà rơi vào tay Tần Lãng thì chắc cậu ta sẽ rơi nước mắt đến chết vì nó, nhưng Nguyên Bảo thì bi thương chảy nước mắt, cô sẽ chết, BOSS sắp tắm xong rồi!
"Baidu, tắt cái này đi!"
【 Rất xin lỗi, Baidu không có chức năng ấy! 】
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
BOSS thật xuất hiện đấy nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nghe tiếng nước chảy bên trong biến mất, và tiếng vật lộn bên cạnh, Nguyên Bảo hít sâu một hơi, ra quyết định tắt máy!
【 Xin lỗi, khách hàng không thể tự dùng chức năng này! 】
Nguyên Bảo lặp lại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thì tiếng nói ngọt ngào của tiểu thư hệ thống đều vang lên: 【Xin lỗi, khách hàng không thể tự dùng chức năng này! 】
Nguyên Bảo nản lòng nhìn cảnh ân ân ái ái của hai người đàn ông trước mặt, trong đầu cô giờ chỉ có ba chữ: Chết từ trong trứng. rồi! ! !
BOSS từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng thở dốc mập mờ, khiến anh nhíu chặt mày, ánh mắt BOSS quét bốn phía, sau đó tìm được chỗ phát ra âm thanh, anh híp hai mắt lại, bên trong thoáng qua một tia ác liệt, anh không thay quần áo, sải bước thật lớn đến nhìn cảnh hai người đàn ông đang ân ái và cô gái nhỏ đang ngồi cắn móng tay trong màn hình. . . . . .
Điện thoại di động đã hoàn toàn lâm vào trạng thái sợ hãi thì làm sao để ý đến việc BOSS đang đứng trước mặt mình. . . . . .
"Xem vui ghê!"
"Không có! Tôi thích xem BOSS lỏa thể hơn ấy, mặc dù nguyện vọng rất khó đạt!"
"A. . . . . ."
BOSS a một tiếng, cơ thể bên trong run lên một cái, sau đó như một con bạch tuột quấn lấy màn hình điện thoại: "BOSS ơi, anh phải tin tôi, mấy thứ này không phải do tôi phát ra đâu, tôi cũng đã muốn tắt máy rồi!"
"A. . . . . ." BOSS a một tiếng nữa, sau đó rời khỏi chương trình, đem trò chơi Nuôi dưỡng trẻ con bỏ vào thùng rác, rồi thay hình nền thành ảnh đôi mắt mèo màu xanh, hoàn thành hết mọi bước, điện thoại di động lâm vào không trạng thái.
Rất quá đáng! ! !
Đem ba chữ đỏ chót đặt lên màn hình, phía dưới còn bỏ thêm một cái mặt người đang khóc!
Nhưng BOSS không rãnh để ý, úp cái máy lại, thay đồ ngủ, rồi đi ngủ!!!
BOSS tức giận !!!
Giống như sấm sét chạy ngang giữa bầu trời, điện thoại Nguyên Bảo ở yên một chỗ!
"Đều là nguyên nhân của cô!" Nguyên Bảo nhìn cái khung tìm kiếm đê tiện, tố cáo tội avs!
【 Hệ thống này đang trong thời gian bảo trì, xin hãy sử dụng sau 24h nữa, tạo thành bất tiện cho ngài thật sự xin lỗi! 】
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
Baidu, cô luôn có bản lãnh khiến người khác tức giận và muốn nuốt cô xuống bụng, loại này cứ giống như chuyện Lưu Khiêm bừng bừng khí thế trở thành một nhà ảo thuật, sau đó ông ta sẽ hỏi cô: "Cô có biết đoạn sau sẽ xảy ra chuyện thần kỳ gì không?" Rồi cô trả lời "Ha ha, không muốn biết!" Giống như cơn bực tức trào dâng nhưng không thể giết người được, nhờ câu trả lời của cô đấy.
Đêm dài đằng đẵng, Nguyên Bảo đau khổ nhìn tấm lưng của BOSS: cô nhớ BOSS nhà mình như thế, nhưng BOSS lại không để ý đến mày! Rõ buồn!
"Ngu xuẩn!"
Ting——
Thân máy Nguyên Bảo kích động đảo một vòng, sau đó lóe ra ánh sáng hồng: "BOSS, anh chưa ngủ sao?"
"Cô quá ồn ào!" BOSS bật đèn bàn, bàn tay cầm cơ thể nhỏ cô lên "Không ngủ được, kể chuyện xưa cho tôi nghe . . . . . ."
Nguyên Bảo: "Anh muốn nghe chuyện nào?"
"Cái gì cũng được!" Đặt điện thoại di động lên đầu giường của mình, anh lại tắt đèn "Nếu như kể không hay thì tôi quăng cô vào cống thoát nước!"
Nguyên Bảo:". . . . . ."
Được rồi, cô suy nghĩ kỹ trong đầu một chút: "BOSS, anh nghe qua chuyện Thủy Hử chưa?"
"Chính là một tên ngốc không có năng lực lãnh đạo dẫn theo một đám ngốc như nhau đi đánh một cái nơi ngốc ngếch, cuối cùng thì tất cả đều bịt diệt sạch, chuyện đó à?" Gương mặt BOSS thể hiện sự chán ghét.
"Ha. . . . . . Hả? ? ?” Nguyên Bảo đi lòng vòng, nửa ngày cũng chưa suy nghĩ được gì!
" Vậy, công chúa Bạch Tuyết ?"
“Chưa , tôi chỉ nghe qua truyện Hoàng hậu Hắc Tuyết thôi!"
"Hoàng hậu . . . . Hắc Tuyết. . . . . ."
"Chính là mẹ kế Quốc vương Hòa Quốc đã đánh bại bảy tên cường hào và công chúa độc ác, cuối cùng đã tạo nên một câu chuyện hạnh phúc viên mãn!" Ánh mắt BOSS chán ghét "Mẹ tôi rất thích chuyện này nên đã kể cho tôi nghe rồi!”
Nguyên Bảo: ". . . . . . Vậy, Cô bé lọ lem!"
"Cô bé lọ lem?" BOSS cau mày "Chính là chuyện một cô gái giả dối vì muốn hoàng tử chú ý đã cố tình để quên một chiếc giày rồi sau đó chết vì rơi xuống cống thoát nước!"
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
"Như vậy. . . . . ." Thân máy màu đen của Nguyên Bảo chợt chuyển sang đỏ sậm " Vậy, truyện Người đẹp ngủ trong rừng!"
"Chính là một ả lợi dụng sắc đẹp của mình khiến một hoàng tử ngu muội dùng nụ hôn sâu để cô ta tỉnh lại, cuối cùng trở thành công chúa . . . . . ." Sự ghét bỏ càng tăng “Lúc còn nhỏ mẹ tôi có kể nghe qua!"
Nguyên Bảo: “. . . . ." Được rồi, rốt cuộc cũng biết lý do vì sao BOSS lại biến thái như thế rồi, đây nhất định toàn truyện nhi đồng màu đen.
"Vậy còn . . . . . Người đẹp và quái thú . . . . ." Guinness cũng không hẳn sẽ bị bào mòn đi mất, Nguyên Bảo nhớ lại một cách không xác định.
"Chính là chuyện. . . . . ." Hình như BOSS hơi mệt, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn "Chính là chuyện người đẹp ăn thịt quái thú. . . . . ."
Nguyên Bảo: ". . . . . ." Nhìn BOSS đang nhắm mắt lại, cô bất lực, cho nên mới nói, cái thế giới này là thế nào đây? Baidu thì tiếp tục trốn tránh bên trong, mà cô là một chiếc điện thoại di động cho nên không thể đi ngủ được! Nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gan tấc, cơ thể đê tiện của Nguyên Bảo giật giật một cái, sau đó từng chút tưng chứt di chuyển qua. . . . .
Thời điểm BOSS ngủ say là vô hại nhất đối với mọi người, cô vui vẻ nghĩ tới, sau đó thận trọng dựng thẳng người lên, nghiêng thân máy, nhẹ nhàng chạm vào cái một mềm mại của BOSS!
Cả người Nguyên Bảo bắt đầu nhộn nhạo không thôi, hoàn toàn không phát giác, một chiếc điện thoại làm bằng kim loại đang hôn môn BOSS, cuối cùng còn đắc chí, cái chuyện nào bình thường không? Bình thường không? Bình thường không?
Dĩ nhiên, vẫn chưa hết, cô ở chung với mấy kẻ đê tiện một thời gian dài, cho nên bản thân cô cũng đã chuyển sang cái loại đê tiện rồi, nhìn đường cong hấp dẫn của BOSS đang lộ ra khỏi áo ngủ, trong nháy mắt thú tính của cô bộc phát, rúc vào tấm chăn chống lạnh một cái, sau đó hạ xuống cái “Xẹt”, theo cổ áo chui vào trong áo ngủ của BOSS , thân máy cô dán thật chặt lên lồng ngực rắn chắc của BOSS. . . . .
Thân máy điện thoại di động Nguyên Bảo chợt rung lên một cái, sau đó di chuyển chậm chạp, đối mặt với vị trí bụng BOSS . . . . .
"Bộp ! !" Một đôi bàn tay đè người cô xuống, trong lòng Nguyên Bảo run lẩy bẩy, nhưng lại phát hiện ra không có động tĩnh gì thêm, thì ra BOSS chưa phát hiện, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám làm động tác gì tiếp theo!
Nhưng điện thoại di động Nguyên Bảo không biết rằng, người đàn ông kia. . . . . . Đôi mắt đẹp đang mở to, tràn đầy thú vị nhìn vị trí bàn tay anh đang chặn lại!
Cùng BOSS trêu chọc, cô quả thực còn quá non nớt!
Chương 11
Gần đây cuộc sống của BOSS rất bận rộn, anh thường đến công ty làm việc với cái người tên Uất Trì Dung kia, hình như quan hệ giữa hai người là đối tác làm ăn, ở trong TV, Uất Trì Dung chỉ xuất hiện đúng một lần, lúc ấy là lúc tang lễ của BOSS đang diễn ra. . . . .
"Nobel chính là một tác phầm mình dùng cả tâm huyết đời mình để dựng nên, mình cũng hy vọng Nobel của mình cũng có thể lấy được sự đại ngộ của họ giống như cô ấy!" Uất Trì Dung vuốt ve món đồ phụ kiện trang phục hoa lên trên tay, giống như đang đối đãi với báu vật của mình vậy!
"Dĩ nhiên, tôi sẽ trưng bày chúng trên những bộ trang phục hoàn mỹ nhất lần này!"
"Mình tin tưởng cậu!" Uất Trì Dung vỗ bờ vai anh, “COòn mười ngày nữa cuôc thi Supermodel Cup bắt đầu rồi, mình rất mong đợi màn trình diễn của K!"
BOSS nhẹ nhàng nhíu mày: "Mình biết rồi!"
"Như vậy. . . . . ." Uất Trì Dung chớp chớp đôi mắt "Bọn mình đi ra ngoài uống một ly đi, lâu rồi chưa tụ tập một bữa cho ra trò!"
"Dĩ nhiên có thể!"
Đây là lần tụ tập đầu tiên của hai người từ sau khi tốt nghiệp đại học, nơi bọn họ chọn là một quán rượu theo kiểu Gothic, Uất Trì Dung ý vị theo dõi túi áo anh, đôi mắt đen sắc bén để lộ ra cái nhìn tò mò!
"Cậu đang nhìn gì?” BOSS ưu nhã thưởng thức ly Whisky, tầm mắt thâm thúy của anh thì thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta!
“Chỉ là mình đang hiếu kỳ về chiếc điện thoại kia mà thôi!" Uất Trì Dung cười cười "Hôm đó cái tên nhóc kia bảo đây là chiếc điện thoại vô giá, nên mình đang nghĩ bên trong nó đang có bí mật gì không thôi!" Uất Trì Dung cười như không cười nhìn anh, lấy sự hiểu rõ của Uất Trì Dung đối với BOSS: tính tình Ngôn Sóc nhạt nhẽo, đối với thứ gì cũng không nóng không lạnh, có rất ít đồ vật có thể tạo cho cậu ta sự hứng thú nhất định, dĩ nhiên, công việc thì không tính, cậu ta là một người rất cố chấp, nhưng cũng là người không có tình thú!
"Chỉ là một cái điện thoại di động bình thường thôi!" BOSS cũng không tính để người khác biết được trong tay mình đang có một cái điện thoại di động “đặc biệt”, cho dù đó là bạn bè thân thiết của mình thì vẫn không thể lấy!
Uất Trì Dung cười cười, không có nói gì!
Ngay thời điểm hai người đnag nói chuyện với nhau, một phục vụ không hề báo trước té lên chỗ bọn họ, rượu trong ly trước mặt đều đổ hết lên hai ngời , trong nháy mắt, BOSS và Uất Trì Dung trở thành hai người ướt nhẹp! Cũng may cho Uất Trì Dung, bi kịch nhất chính là BOSS, mái tóc gọn gàng của anh đều bị rượu làm cho ướt nhẹp, rượu theo sợi tóc chảy xuống, khiến âu phục đắt tiền của anh bị vấy bẩn!
Nhân viên phục vụ chợt đứng nguyên tại chỗ, không biết làm sao!
"Đáng chết!" Một người ưa thích sạch sẽ như BOSS thì...không cách nào chịu được việc khắp người toàn mùi rượu, đôi mắt thâm thúy của anh lướt qua người phục vụ đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh, anh chợt nâng lên một nụ cười lành lạnh , mỗi khi anh cười như vậy đều thể hiện cho việc tức giận cực đại. . . . .
"Cô có con mắt của Nhị Lang Thần sao?"
"A. . . . . . Hả?" Cô gái kia không hiểu lời BOSS vừa nói, mờ mịt nhìn anh.
Uất Trì Dung bật cười: "Ý của cậu ấy là cô có thêm một con mắt trên đỉnh đầu!"
". . . . . ."
Lúc này thì Nguyên Bảo đang ngoan ngoãn ở trong túi áo của BOSS, cảm thấy cái gì đó nhớt nhớt mang theo mùi rượu nồng đậm dính vào cơ thể mình, hết sức khó chịu, cô không khỏi rung rung người, nhắc nhở BOSS mang cô ra ngoài. . . . . .
BOSS cúi đầu, quần cũng bị ướt một mảng lớn, BOSS lấy điện thoại ra, thời điểm nhìn thấy BOSS lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhân viên phục vụ đó hoàn toàn mê sảng, hai mắt cô ta đột nhiên ướt nhòa rồi chợt nhướn người tóm lấy điện thoại, sau đó cô ta quỳ trên mặt đất . . . . . .
BOSS và Uất Trì Dung bị động tác quá nhanh của cô ta làm đứng hình!
"Xin ông đừng báo cảnh sát, tôi còn phải nuôi em trai và bà nội đang bị bệnh, cầu xin ông đừng báo cảnh sát, tiền đền bộ tây trang tôi sẽ trả cho ông, chỉ cần ông đừng báo cảnh sát. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Tín hiệu điện thoại trên thân máy Nguyên Bảo chợt hạ xuất mấy vạch, bây giờ cô mà là thân người thì chắc hoàn toàn hóa đá rồi, xuất hiện —— tiểu thư nữ trư còn hơn cả cô nữa!
"Trả điện thoại cho tôi!" Nhìn cô gái kia đoạt điện thoại của mình, BOSS có chút không vui!
"Đừng! Chỉ cần ông đừng báo cảnh sát là được!"
"Đưa điện thoại !" BOSS không kiên nhẫn nhíu mày, đưa tay phải ra tính đoạt điện thoại!
"Đừng mà!" Cô gái giơ tay thật cao lên trên "Ông sẽ báo cảnh sát mất!"
Khóe mắt BOSS đột nhiên hẹp lại: "Tôi sẽ không báo cảnh sát! Trả điện thoại cho tôi!"
"Tiểu thư, nếu bây giờ cô không trả điện thoại lại theo lời của cậu ấy, thì cậu ấy sẽ báo cảnh sát thật đấy!” Uất Trì Dung dùng khăn giấy lau hết vết bẩn trên người, cười yếu ớt với bộ dạng nghiêm túc của mình!
Hai má cô gái nhỏ không khỏi đỏ lên, sau đó đưa điện thoại qua, BOSS đoạt lấy điện thoại di động, đứng dậy bỏ đi!
“Ngôn Sóc!" Uất Trì Dung vội vàng đi theo "Này, cậu đúng thật là không phóng khoáng chút nào....!"
"Câm miệng! Mình không muốn nói chuyện với cậu!" BOSS chán ghét nhìn bộ tây trang ướt nhẹp trên người, mở cửa xe mình ra, sau đó ngồi lên!
"Này, cái điện thoại đó rốt cuộc có cái gì chứ, quan trọng lắm sao?” Uất Trì Dung ngồi vào vị trí bên cạnh vị trí lái xe, đưa tay lấy cái điện thoại di động đang đặt phía trước!
"Cậu thử chạm vào nó đi!” BOSS lành lạnh nhìn anh ta, độ cong trên khóe môi rất cạn, Uất Trì Dung đột nhiên đưa tay ra, sau đó thu về!
"Cậu muốn đi đâu à?"
"Đưa mình về nhà là được!"
". . . . . ."
Được chủ nhân cho về nhà, thân máy Nguyên Bảo đột nhiên vui sướng búng lên, "BOSS, tôi muốn tắm!"
BOSS vừa lái xe vừa nhìn màn hình xanh mơn mởn: "Thứ nhất, đêm mấy thứ đáng ghét kia ngã xuống cho tôi, thứ hai, nếu như cô muốn tắm theo yêu cầu thì tôi sẽ ném cô vào bồn cầu, thứ ba, làm một cái điện thoại di động không nên có nhiều động tác như vậy!"
". . . . . ."
". . . . . ."
Sắc bén!
Con mẹ anh!
Điện thoại Nguyên Bảo lập tức đứng yên, rồi thân thể của nó chợt xoay tròn 360o: "A ~ A, từ nhỏ tôi đã muốn ra khỏi căn phòng tối này rồi
ừ a
tối quá a
a ~~ tối quá ~~"
Điện thoại di động Nguyên Bảo không ngừng hiện lên các dòng chữ trên màn hình, khiến cho người ta phát ốm.
BOSS chợt trở tay lái tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên đường, hai mắt anh bốc lửa nhìn cô: "Kim Nguyên Bảo! ! ! !"
"Ừ a
BOSS, đây là cách rên rỉ thịnh hành nhất hiện nay. Tiếng thở dốc nữa nè, a ~~ người ta không được đâu ~ ừm a a ~ dùng chữ khó hiểu đâu nha ~~"
BOSS: ". . . . . ."
Một cái gì đấy phát ra tiếng rên rỉ trên suốt đoạn đường đi về. BOSS lái những đường cong đẹp đẽ về nhà trong âm thanh ấy, về đến nhà thì chuyện đầu tiên chính là BOSS tắt máy đi, khiến cho nó thật sự rơi vào một màn đen tối tăm.
"Tiện!" BOSS nhìn cái điện thoại màu đen kia, hung hăng nói một chữ, một hồi lâu, tròng mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại ba mươi giây, cuối cùng, nhấn nút mở máy phía trên, sau đó
"Rầm Rầm ~ Rầm Rầm
BOSS~~BOSS em yêu anh
a a a a~~ Ôm ấp đi a ~~BOSS BOSS là nhất a~"
BOSS: ". . . . . ." Làm cách nào, có thể tắt máy đi, rồi ném cái điện thoại này từ tầng 48 xuống dưới?
"BOSS
tôi biết ngay mà~ a ~~ tôi biết BOSS sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ tôi~~"
Cô đủ rồi đấy! Kim Nguyên Bảo! ! Giá trị bị coi thường của cô sắp vượt qua Baidu rồi đấy!
"BOSS~ anh làm sao vậy ~ làm sao anh không nói chuyện với tôi~"
"Yên lặng cho tôi một lát! !"
BOSS dùng sức ném cô lên giường, điện thoại Nguyên Bảo lăn lộn nhào vài vòng trên giường, sau đó lăn đến gối ở đầu giường!
"Ghét ~~BOSS không dịu dàng chút nào ~~ người ta sẽ đau đấy~" Làm một chiếc điện thoại di động, nếu có thể quy thành một bộ phim truyền hình thì, có thể gọi là 《 Điện thoại Nguyên Bảo đùa giỡn cuộc sống hạnh phúc của BOSS》, bằng không thì làm một cái điện thoại di động bình thường cũng có điểm không thú vị cho lắm, rất dễ nhận thấy, bạn học Kim Nguyên Bảo của chúng ta đã tìm ra được một niềm vui nhỏ trong cuộc sống của mình—— đùa giỡn nhân vật phản diện BOSS, mà con bé đê tiện này không sợ hãi BOSS, bởi vì cô biết, BOSS không bao giờ quăng cô vào cống thoát nước!
Nhưng điện thoại Nguyên Bảo đã quên mất, cô là lưu manh giả tạo, BOSS mới thật sự là lưu manh! !
"Không dịu dàng. . . . . ." ~~>
Chương 12
BOSS ngủ rất ngon lành, nhưng Nguyên Bảo thì lại ưu sầu.
Kể từ khi đến đây làm thiết bộ đàm thoại, thật sự mỗi ngày cô đều trôi qua trong sự nơm nớp lo sợ, xuyên qua kịch bản một bộ phim truyện hình giả tưởng là điều không thể ngờ được, khoác lên mình hình hài chiếc điện thoại di động trong phim truyền hình cũng là chuyện không dễ dàng, và khoác lên mình cái vai điện thoại di động của nhân vật phản diện BOSS là chuyện lớn trong thế giới này!
"Baidu, cô nói đi. . . . . . Trên cái thế giới này có người nào lại đi cưỡng dâm điện thoại di động không? " Nguyên Bảo ưu sầu nhìn hệ thống chằn chịt ben trong, cuối cùng lại đi hỏi Baidu không đáng tin!
【 Có chứ! 】 Baidu trả lời hết sức khẳng định 【 Tương lai không lâu, cô sẽ là sự kiện bị con người cưỡng dâm lần đầu tiên, tôi sẽ chúc mừng cho cô! 】
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
"Như vậy, anh ta sẽ chen vào đây?" Đây mới thật sự là cái vấn đề! Trên điện thoại di động thì mấy cái lỗ cắm vào không vượt quá con số ba, mà cái kia thì lớn đến vậ, còn cô lớn như vậy, chẳng lẽ BOSS muốn dùng điện thoại di động bạo Cúc Hoa, hoặc là. . . . . . đồ của BOSS cóchức năng co duỗi!
Phốc! !
Nguyên Bảo thật sự sùng bái mấy cái ý nghĩ của mình, BOSS không hổ là BOSS, đều không giống với con người bình thường, cho nên. . . . . . Cô có nên nhìn cái đó của BOSS để coi thử nó có khác so với người bình thường không nhỉ? Bằng không, của BOSS quá nhỏ, không có phụ nữ nào làm với anh, rồi dục vọng của BOSS bị ép lại đến bây giờ, sau đó bắt đầu nở ra cái thú tính muốn cưỡng dâm điện thoại để giải quyết sinh lý, rất có khả năng này!
Nguyên Bảo có cảm giác mình là một nhà trinh thám tiềm năng
~【Cô muốn tìm biện pháp không, mang thai cũng được luôn đó? 】 Khung tìm kiếm Baidu chuyển động, sau đó trình bày một ít dữ liệu dài loằng ngoằn, còn có kèm ảnh động !
"Đi tìm chết! ! Cô đã nhìn thấy điện thoại di động mang thai rồi sao? ! !" Thằng ngu này ! Nguyên Bảo khinh thường Baidu nhưng không thể dựng thẳng ngón giữa được!
【 Nếu mọi người có thể cưỡng dâm điện thoại di động, vậy sao nó không thể mang thai? 】
Nguyên Bảo: ". . . . . ." Nói rất có đạo lý!
Nguyên Bảo thận trọng nhìn về phía Baidu: "Vậy. . . . . . Có tốn tiền không..? !"
【Không có, là một Baidu thiện lương nên tôi sẽ miễn phí cho cô, nhưng tìm cách đi theo hướng nào mới là một vấn đề.】
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
Được rồi. . . . . .
Cô cũng biết cô ta không đáng tin cậy!
Thơi gian cả đêm trôi qua rất nhanh, sắc mặt của BOSS cũng bình thường như trước đây, thậm chí anh ta cũng không nhắc đến chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng Nguyên Bảo tăng cao: BOSS, anh phải chen vào nhanh một chút chen vào đi, chen vào xong cô mới an tâm được ~ cái bộ dáng này thật khiến cho người ta khó chịu
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian